Label 1

More on this category »
Headlines News :
Home » » Những cuộc tình đã qua

Những cuộc tình đã qua

Written By Phúc Phở on 1 thg 6, 2012 | 19:12

1-co_don_159210

18 tuổi

Hắn chở nó dạo phố, nó nũng nịu đòi ăn kem, hắn chiều. Những ngày cuối tuần vi vu trong gió, hắn và nó đã đi qua con đường quen thuộc này không biết bao nhiêu lần. Tình yêu đầu đời rất đẹp, nó hay mơ mộng cho những điều xa xôi. Nó sẽ lấy hắn, sinh những đứa con bụ bẫm. Con gái nó sẽ xinh xắn như má còn con trai thì thông minh giống ba. Tuổi 18 của nó ngập tràn hạnh phúc.

Nhưng mọi thứ bắt đầu vỡ vụn khi hắn báo nó tin hắn đi du học. Nó bịt tay lại, không muốn nghe thêm gì nữa. Mặc hắn dỗ dàng, mặc hắn năn nỉ, mặc hắn buồn bã quay về nó vẫn lặng im. Ngày hắn lên máy bay nó không ra tiễn. Chiếc gối nó nằm ướt đẫm nưỡ mắt của chính nó.

Một tuần rồi một tháng nó không dám mở yahoo. Nó sợ hắn thấy nick nó sáng, lại kêu nó và nó sẽ vỡ òa ra. Nó giận hắn nhiều lắm…nhưng nó biết nó thương nhiều, nhớ nhiều…Hai tháng nó mở yahoo. Hộp tin nhắn đầy tin của hắn. Nó đọc từng cái mail hắn gửi, nhưng nó không trả lời. Cuối mỗi mail hắn đều viết

“Mình biết ấy không trả lời nhưng vẫn đọc mail của mình. Chờ mình về nha!”

Nó bật khóc khi đọc mail của hắn. Mỗi tuần hắn đều gửi mail cho nó, còn nó thì âm thầm theo dõi hắn. Có lúc nó muốn trả lời hắn, nhưng tay cứ lượn lờ trên bàn phím mà không biết viết gì. Thùng mail nháp chất đầy mail của nó, còn hộp thư đến của hắn vẫn không có cái nào gửi từ nó.

Sang năm hai hắn học nhiều hơn, hai, ba tuần hoặc một tháng hắn mới gửi mail cho nó. Mail cũng ngắn đi và nói chuyện có vẻ khách sáo hơn. Nó cũng đã thấy hắn treo avatar hình một cô gái rất xinh. Facebook của hắn và cô ấy đã có những lời lẽ ngọt ngào. Và mail cuối cùng hắn gửi cho nó, vỏn vẹn ba từ “Mình xin lỗi”.

Nó trải qua tuổi 20 với những kỉ niệm ngọt ngào, những yêu thương vụng dại, những ích kỉ trẻ con và khép lại bằng ba từ “Mình xin lỗi”.

27 tuổi

Cô đến nhà anh lúc anh còn đang say ngủ. Anh tuy lúc nào cũng tỏ vẻ gia trưởng nhưng khi ngủ cũng thơ ngây như một đứa trẻ. Ba năm trước anh đến nhà cô dự tiệc và tình cờ gặp được cô. Cô dịu dàng, đằm thắm và chịu đựng – anh nhìn được những phẩm chất tốt ấy từ cô. Còn anh thì mạnh mẽ và quyết đoán. Lúc anh tỏ tình, cô đã định từ chối, nhưng anh ngăn cô mở miệng. Anh nói cô về nhà suy nghĩ và anh tin kết quả cô sẽ nhận lời anh. Và cô về nhà, nhưng cô không suy nghĩ nhiều như anh nói, chỉ có má cô và chị cô liên tục khen anh tốt và có thể là một người chồng mẫu mực. Suốt một tháng cô được má và chị diễn thuyết đủ thứ về anh. Chị cô nhìn sâu vào mắt cô và nói

_ Anh ta sẽ cho em một gia đình vững chắc.

Co thử đặt cược một ván cho cuộc đời mình. Đúng như anh khẳng định, cô đồng ý làm người yêu của anh. Ban đầu cô cũng hơi khó chịu vì tính độc tài của anh, nhưng dần cô quen, rồi chấp nhận như một phần cuộc sống của mình. Thay vào khuyết điểm đó, anh lại rất quan tam và săn sóc cô. Cô nghĩ như vậy là đủ rồi, lãng mạn thì sao, yêu thì sao, cuối cùng cũng kết thúc bằng hai từ “Xin lỗi” thôi. Anh thế này đã được coi là tốt lắm.

Và ước mơ gia đình với người chồng thương yêu và những đứa con ngoan ngoãn không còn xa vời như khi cô 18. Một ngày đẹp trời, anh cầu hôn cô.

Người ta nói tháng sáu tốt để cưới hỏi. Tháng năm cô đi đăng kí kết hôn. Ngày hôm nay trời mưa lất phất, không tươi tắn, không ảm đạm – như chính tâm trạng của cô. Đám cưới này là lẽ tất nhiên sao? Ừm, cô cũng đã quen anh 3 năm rồi, còn yêu, có lẽ cũng đã yêu rồi.

_ Mày ơi! Tao li dị rồi.

Sau phút suy nghĩ cô quay đầu xe chạy đến nhà bạn thân. Cô ấy đang ngồi thu lu một góc nhà và khóc tấm tức. Hai người họ yêu nhau – một tình yêu đáng ngưỡng mộ vậy mà giờ đây tất cả vỡ vụn. Và ngày mai, tất cả sẽ bị vùi vào dĩ vãng, mọi thứ chỉ như một giấc mơ. Cô cũng đang mơ, anh là giấc mơ đẹp mà cô luôn kì vọng. Rồi một mai cô thức giấc, anh sẽ về đâu? Anh sẽ bỏ cô đi và sẽ nói xin lỗi nữa hay sao? Tâm trạng cô rối bời.

Cô còn một người bạn lúc trước theo chiến dịch xóa mù chữ ở một bản miền núi. Người bạn ấy lấy chồng và sinh sống tại đây. Không ai biết cô quyết định lên trên ấy để tịnh tâm. Cô chỉ đem theo quần áo và một ít tiền, để lại điện thoại và một lá thư cho ba má, một lá thư cho anh. Lá thư gửi anh vỏn vẹn ba chữ “Em xin lỗi”.

36 tuổi

Mỗi sáng thứ bảy chị lại ngồi cà phê một mình. Tách cà phê sóng sánh lại làm chị thấy yên bình lạ. Còn cậu ấy thì vẫn lặng lẽ nhìn chị từ một bàn khác. Và hai người cứ như thế từ hai năm nay. Cậu nhát…ừm, cậu quá nhát khi đối diện với chị. Chủ quán cà phê – một phụ nữ góa chồng, đã kết thân cùng chị vài năm nay, luôn quan sát chị những lúc chị ngồi uống cà phê. Chị ấy nửa thật nửa đùa:
_ Em à, hắn si em rồi đó. Tội nghiệp, có vợ con rồi nên không dám mở lời….

Chị nhìn sang bàn cậu ấy. Cậu lại tỏ vẻ bâng quơ.

Đêm trước noel trời còn lạnh lắm. Chiếc xe cũ của chị lại trở chứng nên chị phải đón taxi. Có lẽ là duyên, cậu chạy ngang, rồi dừng xe lại, lần đầu mở lời cùng chị.

_ Chị đón xe à?
_ Ừm. Cậu chạy sao?
_ Hì! Nếu chị thuê thì tôi chạy.

Chị lắc đầu thật nhẹ.

_ Về nhà trang trí nhà cửa đi. Vẫn có người đang chờ cậu đó.

Rồi chị bước đi trong cơn gió se lạnh của mùa đông. Cậu ngồi lại trong xe, ngẩn ngơ nhìn theo dáng người đàn bà bé nhỏ. Chị ta có nhỏ bé như những khi hay ngồi trầm tư trong quán cà phê không? Tại sao cậu lại bị người đàn bà ấy cuốn hút đến nhu vậy. Gần noel nên đường phố lung linh sắc màu của hàng ngàn ngọn đèn pha, và lòng cậu cũng rối ren như những dây đèn ấy, quán quanh cây thông, lấp lánh.

Điện thoại cậu reo, tiếng chuông quen thuộc cài sẵn cho số nhà. Đầu dây bên kia, tiếng bé Mít nôn nao:
_ Ba ơi, sao ba chưa về. Về trang trí cây thông với Mít đi.

42 tuổi

Nhân viên cuối cùng cùng ra về, cô vươn vai một cái cho tỉnh táo. Số tiền dành dụm cuối cùng cô cũng thực hiện được ước mơ mở một tiệm hoa tình yêu. Ngày khia trương tiếng nói cười rộn rã. Mọi người đã về hết nhưng niềm vui vẫn còn đọng trên từng cánh hoa. Cô nhớ khi sáng, cậu ta đến, nhờ cô chọn một bó hoa về tặng vợ. Sáu năm rồi, từ lúc cô bảo cậu về nhà cùng vợ con thì cậu khác hẳn ra, tròn trĩnh hơn! Cô gói cho cậu bó Huệ Nhung như một khẳng định niềm hạnh phúc cho gia đình cậu. Chỉ cần quay đầu, bến bờ vẫn chờ thuyền, cậu nhỉ?

Rồi chiều đến anh ghé qua. Tay anh còn dắt theo một cậu trai và ẵm một bé con mũm mĩm. Đi cạnh anh là một người phụ nữ trông sắc sảo nhưng cũng có vẻ ngoan hiền. 15 năm, cuộc sống quá nhiều thay đổi. 27 tuổi nông nổi cô rời xa anh với ba từ “Em xin lỗi”, thì giờ đây anh đến tìm cô với một sự tha thứ bao dung. Cô hơi lúng túng khi đối diện với anh…nhưng anh đã chìa bàn tay ra…ngập ngừng, cô bắt lấy tay anh. Bàn tay 15 năm trước đã nắm lấy tay cô và hứa sẽ che chở cho cô suốt cuộc đời. Và giờ đây, bàn tay ấy lại ấm áp hai tiếng yêu thương, thông cảm cho một người bạn. Cô mỉm cười, gói cho anh một đóa hồng trắng.

“Cầu chúc anh luôn hạnh phúc!”
Nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, cô một lần nữa mỉm cười. Ngày nay mọi chuyện đều tốt đẹp. Cậu ấy hạnh phúc. Anh tha thứ cho cô và anh cũng hạnh phúc. Còn cô…sao tâm trạng cô lại có chút gì đó nặng trĩu…đầu cô mấy năm qua vẫn nhập nhằng mớ thông tin về hắn “Khi tao qua bên ấy, gặp lại nó tao mới biết năm đó nó bị bệnh mày ạ…và nó chia tay mày cũng vì chuyện đó. Nhưng thôi, giờ này nhắc lại chuyện đó cũng không để làm gì nữa”. Mấy năm qua cô lặng lẽ gửi từng cái mail vô hộp thư của hắn và dù chẳng có một hồi âm nào.

Chiếc lá vàng từ hàng cây bên đường theo gió rơi xuống tóc cô. Kết thúc chưa nhỉ? Cô buông lơi một câu hỏi rồi chuẩn bị đóng cửa tiệm hoa. Cũng đến lúc về nhà để thưởng cho mình một giấc ngủ ngon rồi. Chợt giọng nói lạ vang lên sau lưng cô

_ Còn bán hoa không bà chủ?
Cô sững người. Giọng nói ấy dù đã thay đổi nhưng cô vẫn có thể nhận ra. Con tim cô như thắt lại, nửa muốn quay lại xem sự thật nửa lại sợ hy vọng của cô tan biến vào hư vô. Cô hồi hộp….và cuối cùng cô vẫn quay lại.

Hắn đó, hắn đang ở trước mặt cô, rất gần…đôi mắt hắn không còn rừng rực khát khao và mơ ước như năm xưa nhưng lại rất đỗi dịu dàng. Tim cô bất giác đập mạnh hơn, mắt cô không biết đỏ tự lúc nào. Cô cứ đứng im như thế rất lâu, nhìn hắn như muốn thu hết từng đường nét trên gương mặt hắn vào trí nhớ mình. Mọi cảm xúc của cô chợt ùa vè, vẹn nguyên như chưa từng có chuyện chia ly. Giọt nước mắt lăn khỏi khóe mi, hắn tới gần cô hơn và đưa tay lau giọt nước mắt ấy.

_ Chắc tôi đến trễ rồi phải không? Tôi đã cố gắng đi thật nhanh…nhưng có lẽ vẫn không kịp….

Hắn định bỏ đi. Bất giác, cô nắm lấy bàn tay hắn

_ Không, tiệm hoa này luôn chờ đợi một người…

_ ……………

Cô rút một nhành hoa lan trao cho anh. Tình yêu trong cô vẫn vẹn nguyên như ngày nào.

_ Giá bao nhiêu vậy bà chủ?
_ Nhiều lắm, trả nổi không?
_ Bao nhiêu cũng nổi mà.

_ Một trái tim, trả không?
_ Vậy thì không đường rồi. Hơn 20 năm trước lỡ làm rớt lại đây, không biết có ai nhặt rồi giữ giúp không hay người ta bỏ rồi.

_ Vậy thì cứ thiếu đó đi. Về nhà đi rồi mai bà chủ phụ anh đi kiếm.

_ Ơ…không có nhà để về. Hay tối nay bà chủ cho ở nhờ tiệm một đêm đi, tôi giúp giữ tiệm cũng được.

Cô cúi xuống, thỏ thẻ vào tai hắn

_ Về nhà em!
Cô đặt tay lên vịn xe lăn của hắn rồi chầm chậm đẩy. Gió nhẹ nhàng lướt trên những tán cây xì xào. Những đóa hoa xinh đẹp nhìn theo bà chủ mỉm cười…

Nguồn: http://vn.360plus.yahoo.com/doll-ice/article?mid=6328

Share this post :

Đăng nhận xét

Comment của bạn sẽ bị xóa nếu:
- Bạn chèn thẻ liên kết (a tag).
- Nội dung gây khó chịu cho người đọc khác.

 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Đơn giản thôi - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
Proudly powered by Blogger